Một bức tranh đủ để khiến thị trường căng thẳng thần kinh. Vừa mới đây, nhân vật nguyên mẫu của 《Big Short》, người từng đứng riêng một mình trong cuộc chiến chống subprime trước khủng hoảng, Michael Burry đã đăng một biểu đồ chỉ ra một tín hiệu cực đoan đã xuất hiện chỉ ba lần trong 70 năm qua. Không phải là đánh giá dựa trên cảm xúc, mà chính là cấu trúc tài sản đang phát ra cảnh báo.
Một tín hiệu cấu trúc tài sản cực kỳ bất thường
Logic của biểu đồ này không phức tạp, nhưng lại vô cùng chói lọi.
Đường xanh, đại diện tỷ lệ bất động sản trong tài sản ròng của các hộ gia đình Mỹ — “đáy vững chắc” theo nghĩa truyền thống.
Đường đỏ, đại diện tỷ lệ cổ phiếu trong tài sản ròng của các hộ gia đình Mỹ — phần biến động lớn nhất, rủi ro cao nhất.
Trong một “thế giới bình thường”, đường xanh dài hạn luôn nằm trên đường đỏ. Phần tài sản cốt lõi của đa số các gia đình là nhà cửa, chứ không phải tài khoản chứng khoán.
Nhưng hiện tại, tình hình đã thay đổi căn bản: Tỷ lệ cổ phiếu đã vượt xa, rõ ràng và lâu dài hơn tỷ lệ bất động sản.
Nói cách khác, trên sổ sách của các hộ gia đình Mỹ, tổng giá trị cổ phiếu đã đắt hơn cả nhà cửa.
Lịch sử không lặp lại, nhưng hiếm khi “lặng lẽ”
Cấu trúc này chỉ xuất hiện hai lần trong 70 năm qua.
Lần đầu là vào cuối thập niên 1960, trong “bong bóng đẹp” của nhóm “Beautiful 50”.
Kết quả là, trong thập niên 1970, nền kinh tế trì trệ kéo dài, tài sản bị xói mòn liên tục bởi lạm phát và tăng trưởng thấp, của cải không biến mất trong chốc lát, mà bị cắt giảm dần qua một thời gian dài.
Lần thứ hai là vào cuối thập niên 1990, trong bong bóng internet.
Kết quả là, Nasdaq sụt giảm 70%, và phải mất đúng 15 năm để trở lại đỉnh cao cũ.
Trong hai lần lịch sử đó, chưa lần nào là “hạ cánh mềm”.
Phán đoán của Burry: Không phải chết đột ngột, mà là một mùa đông dài
Burry không đưa ra dự đoán kiểu “ngày mai sập sập”. Ông cảnh báo về một dạng rủi ro còn đáng sợ hơn:
Lần này, có thể không phải là một cú đảo chiều kiểu V trong năm 2020,
mà là một gấu dài hạn kéo dài nhiều năm.
Không phải là cắt đứt một lần, mà là dao cùn cắt thịt.
Không phải là hoảng loạn đạp giá, mà là thời gian liên tục tiêu hao kiên nhẫn và niềm tin.
Xét theo góc độ dài hạn, phán đoán của Burry thường đúng;
nhưng thị trường cũng rõ ràng, ông thường “đến sớm”.
Điều này không có nghĩa là rủi ro không tồn tại, ngược lại — khi ông bắt đầu bị xem là “quá sớm”, thường là cấu trúc đã hình thành rõ ràng.
Điều cần cảnh giác thực sự không phải chỉ số, mà chính là cấu trúc tài sản của chính bạn
Trong môi trường này, rủi ro không nhất thiết đến từ một cú sập ngày mai, mà từ sai lệch phân bổ dài hạn.
Nếu các cổ phiếu công nghệ có mức định giá cao đã chiếm tỷ lệ quá lớn trong danh mục của bạn,
vượt xa bất động sản, tiền mặt và các tài sản phòng thủ,
thì đừng lấy “đầu tư dài hạn” làm lý do để đặt cược vào mức tập trung cao.
Đây không phải là dự đoán tiêu cực về thế giới, mà là tôn trọng chu kỳ.
Tái cân bằng tài sản, quan trọng hơn dự đoán tăng giảm
Trong giai đoạn bong bóng cuối, hành động nguy hiểm nhất thường là ham muốn chốt lời phần cuối cùng của 20% đà tăng.
Thay vì tiếp tục săn lùng định giá cao ở đỉnh,
lựa chọn hợp lý hơn lúc này là chủ động thực hiện một lần tái cân bằng tài sản một cách bình tĩnh.
Trái phiếu lãi suất cao, tài sản dòng tiền ổn định, không hấp dẫn,
nhưng vai trò của chúng không phải để làm bạn giàu nhanh,
mà để giúp bạn sống sót qua mùa đông.
Khi trái phiếu chính phủ Úc có thể mang lại lợi tức gần 4% an toàn,
ý nghĩa của nó không còn là “bảo thủ”, mà là phòng thủ.
Đừng trở thành người cuối cùng nhận trách nhiệm
Lịch sử đã chứng minh, trước khi bong bóng vỡ,
thị trường luôn tạo ra lý do “lần này khác”.
Rủi ro thực sự không nằm ở việc bạn bỏ lỡ đợt tăng cuối cùng,
mà ở chỗ, khi định giá, tỷ lệ nắm giữ và cảm xúc đều cực kỳ chặt chẽ,
bạn lại trở thành người cuối cùng nhận trách nhiệm.
Kết luận
Khi cổ phiếu thay thế nhà cửa trở thành phương tiện tích lũy tài sản cốt lõi của các hộ gia đình Mỹ,
đây đã không còn là trạng thái “lành mạnh” dài hạn nữa.
Mùa đông có đến ngay lập tức hay không, không ai có thể dự đoán chính xác.
Nhưng khi cấu trúc tài sản đã cực đoan như vậy, quản lý rủi ro chính là một dạng lợi nhuận.
Thị trường không cần bạn thắng mỗi vòng,
nó chỉ yêu cầu bạn — đừng đặt cược tất cả khi không nên.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
Khi cổ phiếu trong tay các gia đình Mỹ còn đắt hơn cả nhà ở, liệu mùa đông có đang đến gần?
Một bức tranh đủ để khiến thị trường căng thẳng thần kinh. Vừa mới đây, nhân vật nguyên mẫu của 《Big Short》, người từng đứng riêng một mình trong cuộc chiến chống subprime trước khủng hoảng, Michael Burry đã đăng một biểu đồ chỉ ra một tín hiệu cực đoan đã xuất hiện chỉ ba lần trong 70 năm qua. Không phải là đánh giá dựa trên cảm xúc, mà chính là cấu trúc tài sản đang phát ra cảnh báo.
Một tín hiệu cấu trúc tài sản cực kỳ bất thường
Logic của biểu đồ này không phức tạp, nhưng lại vô cùng chói lọi.
Đường xanh, đại diện tỷ lệ bất động sản trong tài sản ròng của các hộ gia đình Mỹ — “đáy vững chắc” theo nghĩa truyền thống.
Đường đỏ, đại diện tỷ lệ cổ phiếu trong tài sản ròng của các hộ gia đình Mỹ — phần biến động lớn nhất, rủi ro cao nhất.
Trong một “thế giới bình thường”, đường xanh dài hạn luôn nằm trên đường đỏ. Phần tài sản cốt lõi của đa số các gia đình là nhà cửa, chứ không phải tài khoản chứng khoán.
Nhưng hiện tại, tình hình đã thay đổi căn bản:
Tỷ lệ cổ phiếu đã vượt xa, rõ ràng và lâu dài hơn tỷ lệ bất động sản.
Nói cách khác, trên sổ sách của các hộ gia đình Mỹ, tổng giá trị cổ phiếu đã đắt hơn cả nhà cửa.
Lịch sử không lặp lại, nhưng hiếm khi “lặng lẽ”
Cấu trúc này chỉ xuất hiện hai lần trong 70 năm qua.
Lần đầu là vào cuối thập niên 1960, trong “bong bóng đẹp” của nhóm “Beautiful 50”.
Kết quả là, trong thập niên 1970, nền kinh tế trì trệ kéo dài, tài sản bị xói mòn liên tục bởi lạm phát và tăng trưởng thấp, của cải không biến mất trong chốc lát, mà bị cắt giảm dần qua một thời gian dài.
Lần thứ hai là vào cuối thập niên 1990, trong bong bóng internet.
Kết quả là, Nasdaq sụt giảm 70%, và phải mất đúng 15 năm để trở lại đỉnh cao cũ.
Trong hai lần lịch sử đó, chưa lần nào là “hạ cánh mềm”.
Phán đoán của Burry: Không phải chết đột ngột, mà là một mùa đông dài
Burry không đưa ra dự đoán kiểu “ngày mai sập sập”. Ông cảnh báo về một dạng rủi ro còn đáng sợ hơn:
Lần này, có thể không phải là một cú đảo chiều kiểu V trong năm 2020,
mà là một gấu dài hạn kéo dài nhiều năm.
Không phải là cắt đứt một lần, mà là dao cùn cắt thịt.
Không phải là hoảng loạn đạp giá, mà là thời gian liên tục tiêu hao kiên nhẫn và niềm tin.
Xét theo góc độ dài hạn, phán đoán của Burry thường đúng;
nhưng thị trường cũng rõ ràng, ông thường “đến sớm”.
Điều này không có nghĩa là rủi ro không tồn tại, ngược lại —
khi ông bắt đầu bị xem là “quá sớm”, thường là cấu trúc đã hình thành rõ ràng.
Điều cần cảnh giác thực sự không phải chỉ số, mà chính là cấu trúc tài sản của chính bạn
Trong môi trường này, rủi ro không nhất thiết đến từ một cú sập ngày mai, mà từ sai lệch phân bổ dài hạn.
Nếu các cổ phiếu công nghệ có mức định giá cao đã chiếm tỷ lệ quá lớn trong danh mục của bạn,
vượt xa bất động sản, tiền mặt và các tài sản phòng thủ,
thì đừng lấy “đầu tư dài hạn” làm lý do để đặt cược vào mức tập trung cao.
Đây không phải là dự đoán tiêu cực về thế giới, mà là tôn trọng chu kỳ.
Tái cân bằng tài sản, quan trọng hơn dự đoán tăng giảm
Trong giai đoạn bong bóng cuối, hành động nguy hiểm nhất thường là ham muốn chốt lời phần cuối cùng của 20% đà tăng.
Thay vì tiếp tục săn lùng định giá cao ở đỉnh,
lựa chọn hợp lý hơn lúc này là chủ động thực hiện một lần tái cân bằng tài sản một cách bình tĩnh.
Trái phiếu lãi suất cao, tài sản dòng tiền ổn định, không hấp dẫn,
nhưng vai trò của chúng không phải để làm bạn giàu nhanh,
mà để giúp bạn sống sót qua mùa đông.
Khi trái phiếu chính phủ Úc có thể mang lại lợi tức gần 4% an toàn,
ý nghĩa của nó không còn là “bảo thủ”, mà là phòng thủ.
Đừng trở thành người cuối cùng nhận trách nhiệm
Lịch sử đã chứng minh, trước khi bong bóng vỡ,
thị trường luôn tạo ra lý do “lần này khác”.
Rủi ro thực sự không nằm ở việc bạn bỏ lỡ đợt tăng cuối cùng,
mà ở chỗ, khi định giá, tỷ lệ nắm giữ và cảm xúc đều cực kỳ chặt chẽ,
bạn lại trở thành người cuối cùng nhận trách nhiệm.
Kết luận
Khi cổ phiếu thay thế nhà cửa trở thành phương tiện tích lũy tài sản cốt lõi của các hộ gia đình Mỹ,
đây đã không còn là trạng thái “lành mạnh” dài hạn nữa.
Mùa đông có đến ngay lập tức hay không, không ai có thể dự đoán chính xác.
Nhưng khi cấu trúc tài sản đã cực đoan như vậy,
quản lý rủi ro chính là một dạng lợi nhuận.
Thị trường không cần bạn thắng mỗi vòng,
nó chỉ yêu cầu bạn — đừng đặt cược tất cả khi không nên.