Dũng khí để đòi hỏi: Bản thiết kế của Billie Jean King cho sự thống trị của thể thao nữ giới

Billie Jean King không chỉ là một biểu tượng quần vợt—bà còn là bản thiết kế cho cách phụ nữ thực sự nhận được những gì xứng đáng trong thể thao. Trong hơn năm thập kỷ, bà đã biến đổi ngành công nghiệp này qua một công thức đơn giản: không dám, không thành công. Và kết quả tự nói lên tất cả.

Từ Những Chiến Thắng Lịch Sử Đến Thay Đổi Hệ Thống

Khi King đánh bại Bobby Riggs trong trận “Chiến Tranh Giới Tính” huyền thoại năm 1973, hơn 90 triệu người trên toàn thế giới đã chứng kiến không chỉ một trận đấu quần vợt—họ đã chứng kiến một bước ngoặt lịch sử. Chiến thắng đó trở thành nền tảng văn hóa cho mọi thứ sau này. King không dừng lại ở việc thắng cuộc; bà đã biến nền tảng của mình thành vũ khí, đồng sáng lập Hiệp hội Quần vợt Nữ và thúc đẩy đến mức US Open trở thành Grand Slam đầu tiên yêu cầu tiền thưởng công bằng cho tất cả các giới.

Nhưng đây là điều mà King nhấn mạnh bây giờ: thắng trên sân đấu chẳng nghĩa lý gì nếu không thắng ngoài sân đấu. Trò chơi thực sự không phải là quần vợt—đó là quyền lực.

“Hỏi” Điều Thay Đổi Mọi Thứ

King cho rằng phần lớn tiến bộ của phụ nữ trong thể thao là nhờ một kỹ năng ít được đánh giá cao: sự sẵn sàng hỏi. Lớn lên trong một gia đình có cha tin tưởng vào bà cũng như cậu em trai nhỏ hơn, King đã học được sớm rằng những người giữ chìa khóa cơ hội hiếm khi tự nguyện. Bạn phải yêu cầu chỗ của mình trên bàn.

Bà kể lại rằng Ủy viên NBA David Stern đã hoài nghi về khả năng tồn tại của WNBA cho đến khi chính King ngồi xuống cùng ông trong hộp của chủ tịch US Open và hỏi trực tiếp: đừng để giải đấu này thất bại. Ông đã lắng nghe. Ông đã ủng hộ. WNBA đã tồn tại.

Tương tự, huyền thoại khúc côn cầu Kendall Coyne Schofield sở hữu chính xác điều mà King gọi là phẩm chất hiếm có nhất của phần lớn phụ nữ—sự táo bạo để xuất hiện và yêu cầu giúp đỡ. Schofield đã tiếp cận King và vợ bà, Ilana Kloss, với một ước mơ không thể tin nổi: ra mắt một giải đấu khúc côn cầu chuyên nghiệp dành cho nữ. Kết quả? Giải đấu Khúc côn cầu Nữ Chuyên Nghiệp đã chơi trận đấu đầu tiên vào năm 2024.

“Phần lớn các cô gái không có đủ dũng khí để hỏi,” King phản ánh. “Nhưng giờ chúng ta có một giải đấu vì cô ấy đã hỏi.”

Công Việc Chưa Hoàn Thành: Hợp Nhất Quần Vợt

Trong khi các vận động viên quần vợt nam và nữ hợp tác nhiều hơn bao giờ hết, tầm nhìn cuối cùng của King vẫn chưa thành hiện thực: một cấu trúc ATP và WTA thống nhất. Đó là lời cầu nguyện của bà cho tương lai—một sự tháo dỡ hoàn toàn khung khổ phân biệt nhưng bình đẳng vẫn còn phân mảnh quần vợt chuyên nghiệp.

Hạ tầng đã có. Tài năng đã có. Điều thiếu là ý chí tập thể để hợp nhất các hệ thống đã hoạt động độc lập trong nhiều thập kỷ.

Chơi Dài Hạn

Giờ đây, King xem việc già đi như một phần mở rộng của sự vận động của bà: nhiều năm hơn có nghĩa là nhiều cơ hội hơn để thúc đẩy sự thay đổi. Bà và vợ chơi quần vợt ba lần mỗi tuần, và bà cam kết với môn thể thao mà nghiên cứu cho thấy có thể kéo dài thêm gần một thập kỷ tuổi thọ.

Khác với cơn sốt pickleball đang lan rộng trong nhóm người cao tuổi, King vẫn giữ nguyên phong cách thuần túy. “Tôi không thích âm thanh đó,” bà nói về môn thể thao ngày càng phổ biến này. Quần vợt vẫn là nơi phép thuật của bà xảy ra—ở khoảnh khắc chính xác bóng chạm vào dây.

Ở cốt lõi, thông điệp của King vượt ra ngoài thể thao: thay đổi thực sự đòi hỏi sự can đảm, chiến lược và sự sẵn sàng yêu cầu những gì bạn xứng đáng. Không dám, không thành công không chỉ là một câu khẩu hiệu; đó là nguyên tắc hoạt động đã xây dựng nên thể thao nữ hiện đại.

Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
  • Phần thưởng
  • Bình luận
  • Đăng lại
  • Retweed
Bình luận
0/400
Không có bình luận
  • Ghim