Nửa đầu năm 2019 đã vẽ nên một bức tranh hấp dẫn cho các nhà sưu tập nghệ thuật: một danh mục đầu tư gồm 100 nghệ sĩ nổi bật nhất trong năm năm qua có thể đã mang lại lợi nhuận khoảng 16%—gần như phù hợp với hiệu suất 18% của S&P 500 trong cùng kỳ. Sự tương đồng nổi bật này giữa động thái thị trường nghệ thuật và thị trường cổ phiếu truyền thống nhấn mạnh một thực tế ngày càng rõ ràng: các tác phẩm nghệ thuật blue-chip đã khẳng định vị thế của chúng như một loại tài sản thay thế nghiêm túc.
Khi Cung Ứng Không Đủ: Hiểu Cơ Chế Thị Trường
Sự tăng trưởng của chỉ số Artprice100 không đến từ khối lượng giao dịch—ngược lại. Các nhà đấu giá lớn như Sotheby’s và Christie’s báo cáo giảm mạnh hơn, với số lượng giao dịch giảm 9% và 28% tương ứng. Sự mâu thuẫn rõ ràng này tiết lộ một chân lý cơ bản của thị trường: giá nghệ thuật không nhất thiết tăng nhờ hoạt động giao dịch nhiều hơn, mà qua sự khan hiếm của các tác phẩm xuất sắc phù hợp với nhu cầu sưu tập mạnh mẽ.
Hạn chế về cung có nguồn gốc sâu xa. Trong một môi trường lãi suất thấp hoặc gần như bằng 0, các nhà sưu tập đối mặt với một lựa chọn chiến lược: thanh lý các tác phẩm đã tăng giá hoặc giữ chúng như các khoản đầu tư thay thế. Thêm vào đó, chi phí giao dịch—dù qua hoa hồng phòng trưng bày hay phí của nhà đấu giá—cản trở các chiến lược giao dịch ngắn hạn. Thực tế cấu trúc này đẩy các nhà mua sành sỏi hướng tới các giao dịch tư nhân và thời gian giữ dài hơn, thường vượt quá năm năm.
Động lực thúc đẩy tăng trưởng: Warhol, Zao Wou-Ki và Wu Guanzhong
Trong khi Pablo Picasso giữ tỷ trọng lớn nhất trong chỉ số Artprice100 với 9.1%, giá thị trường của ông thực tế đã giảm 2% trong giai đoạn này, không đóng góp gì cho hiệu suất tổng thể của chỉ số. Thay vào đó, lợi nhuận được thúc đẩy bởi ba nghệ sĩ thể hiện sự tăng giá rõ rệt: Andy Warhol, Zao Wou-Ki và Wu Guanzhong.
Hãy xem xét quỹ đạo của Wu Guanzhong. Một tác phẩm quan trọng có tựa Lion Grove Garden (1988) ban đầu bán với giá 17,8 triệu USD vào tháng 6 năm 2011 tại Poly Beijing. Khi tác phẩm này xuất hiện trở lại tại China Guardian vào ngày 2 tháng 6 năm 2019, giá sàn đạt 20,8 triệu USD—tăng 17% trong vòng tám năm, tương đương lợi nhuận khoảng 1.9% mỗi năm. Tuy nhiên, một cuộc bán đấu giá song song cho thấy tốc độ tăng giá nhanh hơn: một tác phẩm khác của Wu mang tên Two Swallows, mua cùng mức giá vào tháng 6 năm 2011 là 7,1 triệu USD, chỉ bán được 7,8 triệu USD vào tháng 12 năm 2018. Kết luận: phần lớn sự tăng giá trị của Wu xảy ra trong sáu tháng cuối của H1 2019.
Các Đại Thủ Đã Được Xác Lập vs. Các Nhà Provocateur Mới Nổi
Thị trường đầu tư nghệ thuật thể hiện rõ sự phân chia giữa các phân khúc. Các nghệ sĩ hiện đại và hậu chiến—đặc biệt là các tên tuổi đã được khẳng định như Claude Monet và Paul Signac—tiếp tục thiết lập các kỷ lục đấu giá mới trong khi mang lại lợi nhuận ổn định, ít rủi ro hơn. Paul Cézanne là ví dụ điển hình cho sự ổn định này: tác phẩm Bouilloire et Fruits (c. 1888-90), mua với giá 29,5 triệu USD vào năm 1999, đã được bán với giá 59,3 triệu USD tại Christie’s New York vào tháng 5 năm 2019, trung bình lợi nhuận 3.6% mỗi năm trong hai thập kỷ.
Ngược lại, các nghệ sĩ đương đại mang lại sự biến động đi kèm với lợi nhuận ngắn hạn bùng nổ. Sự xuất hiện của George Condo là sự bổ sung nổi bật nhất trong năm vào thành phần của Artprice100. Thị trường thứ cấp của nghệ sĩ này đã tạo ra hơn $63 triệu USD trong năm 2018 qua 112 tác phẩm bán ra trên ba châu lục. Các tác phẩm nhỏ hơn của anh thể hiện rõ hiện tượng này: Soft Green Abstraction (1983), mua với giá 17.000 USD tại Munich vào tháng 4 năm 2017, đã được bán lại ở New York sau mười hai tháng với giá 46.000 USD—gần gấp ba lần giá trị chỉ trong một năm.
Đại diện Địa lý và Giới tính: Những Khoảng Trống Đáng Chú Ý
Chỉ số tham chiếu đã trải qua bảy lần thay đổi thành phần trong năm 2019, nhưng tỷ lệ đại diện của các nữ nghệ sĩ vẫn giữ nguyên ở mức chỉ bốn người: Yayoi Kusama, Joan Mitchell, Louise Bourgeois và Barbara Hepworth. Phần trăm danh mục của Kusama tăng nhẹ lên 1.3% từ 0.9% của năm trước, với chỉ số giá của bà tăng 20% trong nửa đầu.
Thành phần của chỉ số cho thấy sự thiên lệch rõ rệt về phía các nghệ sĩ Hiện đại (49 đại diện), tiếp theo là các nhân vật hậu chiến (29), các nghệ sĩ đương đại (12), các đại thụ thế kỷ 19 (8), và đáng ngạc nhiên là rất ít các Đại Thủ Cổ (2). Việc loại trừ Pieter Brueghel II do hạn chế về thanh khoản nhấn mạnh một thách thức tồn tại: các tác phẩm lịch sử gặp khó khăn trong giao dịch do các phân khúc mới hơn tránh né.
Phán quyết: Lựa Chọn của Các Nhà Sưu Tập Chuyên Nghiệp
Hiệu suất của Artprice100 không chỉ dừng lại ở lợi nhuận tiêu đề. Nó chứng minh rằng việc xây dựng danh mục đầu tư có hệ thống các tác phẩm hàng đầu mang lại lợi nhuận tuyệt đối cạnh tranh trong khi phân tán khỏi mối tương quan với thị trường cổ phiếu. Khả năng của chỉ số để gần như bắt kịp lợi nhuận của thị trường chứng khoán trong H1 2019—dù khối lượng giao dịch thấp hơn và các chi phí cấu trúc gây trở ngại—phản ánh sức mạnh tiềm năng của nhu cầu sưu tập đối với các tác phẩm chất lượng bảo tàng.
Đối với các nhà đầu tư tinh vi đang xem xét các phân bổ thay thế, bằng chứng cho thấy các tác phẩm nghệ thuật đẳng cấp thế giới xứng đáng được xem xét trong danh mục đầu tư không phải như các vị thế đầu cơ, mà như các kho chứa của cải lâu dài kết hợp tăng giá vốn với giá trị văn hóa. Thị trường đã lên tiếng: các tác phẩm xuất sắc tăng giá dựa trên chính giá trị của chúng.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
Các bậc thầy đương đại và những kho báu vĩnh cửu: Tại sao các nghệ sĩ hàng đầu thế giới lại cạnh tranh với lợi nhuận của thị trường chứng khoán
Nửa đầu năm 2019 đã vẽ nên một bức tranh hấp dẫn cho các nhà sưu tập nghệ thuật: một danh mục đầu tư gồm 100 nghệ sĩ nổi bật nhất trong năm năm qua có thể đã mang lại lợi nhuận khoảng 16%—gần như phù hợp với hiệu suất 18% của S&P 500 trong cùng kỳ. Sự tương đồng nổi bật này giữa động thái thị trường nghệ thuật và thị trường cổ phiếu truyền thống nhấn mạnh một thực tế ngày càng rõ ràng: các tác phẩm nghệ thuật blue-chip đã khẳng định vị thế của chúng như một loại tài sản thay thế nghiêm túc.
Khi Cung Ứng Không Đủ: Hiểu Cơ Chế Thị Trường
Sự tăng trưởng của chỉ số Artprice100 không đến từ khối lượng giao dịch—ngược lại. Các nhà đấu giá lớn như Sotheby’s và Christie’s báo cáo giảm mạnh hơn, với số lượng giao dịch giảm 9% và 28% tương ứng. Sự mâu thuẫn rõ ràng này tiết lộ một chân lý cơ bản của thị trường: giá nghệ thuật không nhất thiết tăng nhờ hoạt động giao dịch nhiều hơn, mà qua sự khan hiếm của các tác phẩm xuất sắc phù hợp với nhu cầu sưu tập mạnh mẽ.
Hạn chế về cung có nguồn gốc sâu xa. Trong một môi trường lãi suất thấp hoặc gần như bằng 0, các nhà sưu tập đối mặt với một lựa chọn chiến lược: thanh lý các tác phẩm đã tăng giá hoặc giữ chúng như các khoản đầu tư thay thế. Thêm vào đó, chi phí giao dịch—dù qua hoa hồng phòng trưng bày hay phí của nhà đấu giá—cản trở các chiến lược giao dịch ngắn hạn. Thực tế cấu trúc này đẩy các nhà mua sành sỏi hướng tới các giao dịch tư nhân và thời gian giữ dài hơn, thường vượt quá năm năm.
Động lực thúc đẩy tăng trưởng: Warhol, Zao Wou-Ki và Wu Guanzhong
Trong khi Pablo Picasso giữ tỷ trọng lớn nhất trong chỉ số Artprice100 với 9.1%, giá thị trường của ông thực tế đã giảm 2% trong giai đoạn này, không đóng góp gì cho hiệu suất tổng thể của chỉ số. Thay vào đó, lợi nhuận được thúc đẩy bởi ba nghệ sĩ thể hiện sự tăng giá rõ rệt: Andy Warhol, Zao Wou-Ki và Wu Guanzhong.
Hãy xem xét quỹ đạo của Wu Guanzhong. Một tác phẩm quan trọng có tựa Lion Grove Garden (1988) ban đầu bán với giá 17,8 triệu USD vào tháng 6 năm 2011 tại Poly Beijing. Khi tác phẩm này xuất hiện trở lại tại China Guardian vào ngày 2 tháng 6 năm 2019, giá sàn đạt 20,8 triệu USD—tăng 17% trong vòng tám năm, tương đương lợi nhuận khoảng 1.9% mỗi năm. Tuy nhiên, một cuộc bán đấu giá song song cho thấy tốc độ tăng giá nhanh hơn: một tác phẩm khác của Wu mang tên Two Swallows, mua cùng mức giá vào tháng 6 năm 2011 là 7,1 triệu USD, chỉ bán được 7,8 triệu USD vào tháng 12 năm 2018. Kết luận: phần lớn sự tăng giá trị của Wu xảy ra trong sáu tháng cuối của H1 2019.
Các Đại Thủ Đã Được Xác Lập vs. Các Nhà Provocateur Mới Nổi
Thị trường đầu tư nghệ thuật thể hiện rõ sự phân chia giữa các phân khúc. Các nghệ sĩ hiện đại và hậu chiến—đặc biệt là các tên tuổi đã được khẳng định như Claude Monet và Paul Signac—tiếp tục thiết lập các kỷ lục đấu giá mới trong khi mang lại lợi nhuận ổn định, ít rủi ro hơn. Paul Cézanne là ví dụ điển hình cho sự ổn định này: tác phẩm Bouilloire et Fruits (c. 1888-90), mua với giá 29,5 triệu USD vào năm 1999, đã được bán với giá 59,3 triệu USD tại Christie’s New York vào tháng 5 năm 2019, trung bình lợi nhuận 3.6% mỗi năm trong hai thập kỷ.
Ngược lại, các nghệ sĩ đương đại mang lại sự biến động đi kèm với lợi nhuận ngắn hạn bùng nổ. Sự xuất hiện của George Condo là sự bổ sung nổi bật nhất trong năm vào thành phần của Artprice100. Thị trường thứ cấp của nghệ sĩ này đã tạo ra hơn $63 triệu USD trong năm 2018 qua 112 tác phẩm bán ra trên ba châu lục. Các tác phẩm nhỏ hơn của anh thể hiện rõ hiện tượng này: Soft Green Abstraction (1983), mua với giá 17.000 USD tại Munich vào tháng 4 năm 2017, đã được bán lại ở New York sau mười hai tháng với giá 46.000 USD—gần gấp ba lần giá trị chỉ trong một năm.
Đại diện Địa lý và Giới tính: Những Khoảng Trống Đáng Chú Ý
Chỉ số tham chiếu đã trải qua bảy lần thay đổi thành phần trong năm 2019, nhưng tỷ lệ đại diện của các nữ nghệ sĩ vẫn giữ nguyên ở mức chỉ bốn người: Yayoi Kusama, Joan Mitchell, Louise Bourgeois và Barbara Hepworth. Phần trăm danh mục của Kusama tăng nhẹ lên 1.3% từ 0.9% của năm trước, với chỉ số giá của bà tăng 20% trong nửa đầu.
Thành phần của chỉ số cho thấy sự thiên lệch rõ rệt về phía các nghệ sĩ Hiện đại (49 đại diện), tiếp theo là các nhân vật hậu chiến (29), các nghệ sĩ đương đại (12), các đại thụ thế kỷ 19 (8), và đáng ngạc nhiên là rất ít các Đại Thủ Cổ (2). Việc loại trừ Pieter Brueghel II do hạn chế về thanh khoản nhấn mạnh một thách thức tồn tại: các tác phẩm lịch sử gặp khó khăn trong giao dịch do các phân khúc mới hơn tránh né.
Phán quyết: Lựa Chọn của Các Nhà Sưu Tập Chuyên Nghiệp
Hiệu suất của Artprice100 không chỉ dừng lại ở lợi nhuận tiêu đề. Nó chứng minh rằng việc xây dựng danh mục đầu tư có hệ thống các tác phẩm hàng đầu mang lại lợi nhuận tuyệt đối cạnh tranh trong khi phân tán khỏi mối tương quan với thị trường cổ phiếu. Khả năng của chỉ số để gần như bắt kịp lợi nhuận của thị trường chứng khoán trong H1 2019—dù khối lượng giao dịch thấp hơn và các chi phí cấu trúc gây trở ngại—phản ánh sức mạnh tiềm năng của nhu cầu sưu tập đối với các tác phẩm chất lượng bảo tàng.
Đối với các nhà đầu tư tinh vi đang xem xét các phân bổ thay thế, bằng chứng cho thấy các tác phẩm nghệ thuật đẳng cấp thế giới xứng đáng được xem xét trong danh mục đầu tư không phải như các vị thế đầu cơ, mà như các kho chứa của cải lâu dài kết hợp tăng giá vốn với giá trị văn hóa. Thị trường đã lên tiếng: các tác phẩm xuất sắc tăng giá dựa trên chính giá trị của chúng.